
“Cảm ơn Thầy Nguyễn Vũ Nguyên đã đến với trường chúng con hôm nay để cho chúng con những bài học quý giá. Những khoảng lặng để chúng con nghĩ về gia đình mình nhiều hơn, để hiểu bố mẹ nhiều hơn.”


Khi Thầy hỏi: “Trong trường mình, ai là người thương yêu bố mình nhất?” thì chỉ một vài bạn lặng lẽ giơ tay. Thật vậy. Bố luôn là người la rầy chúng ta khi ta làm sai điều gì đó. Bố lúc nào cũng nhắc nhở mình từng chút về việc học, về những việc hằng ngày. Thế nên trong mắt chúng ta bố luôn là người khó chịu và nghiêm khắc. Có những lúc thoáng qua trong đầu: ước gì bố biến mất trên cuộc đời mình hoặc ông ấy không phải bố tôi mà là bố của người khác thì đúng hơn. Những câu ước vô thức đó xuất hiện nhiều hơn ở các bạn nhỏ hiện nay. Các bạn khó chịu khi bố la rầy các bạn hằng ngày nhưng các bạn có biết đằng sau nó là những bài học uốn nắn chúng ta nên người. Bố là một người vĩ đại nhưng bố không thể hiện tình cảm như mẹ chúng ta. Bố luôn là tấm lá chắn vô hình đẩy văng đi những khó khăn giúp ta vững bước trên đường đời…






Những giọt nước mắt của hạnh phúc và sự hối hận xen lẫn vào nhau. Hạnh phúc vì những con người vĩ đại ấy luôn bên cạnh mình, hối hận khi mình đã vô tâm phủi bỏ đi những tình cảm mà bố mẹ dành tặng cho mình.

Sáng hôm nay là một buổi sáng đầu tuần thật ý nghĩa đối với chúng con. Những bài học quý giá – những thói quen tốt mà thầy dạy chúng con xin ghi nhớ. Rèn luyện để trở thành một công dân tốt, một người con hiếu thảo luôn là mục tiêu của chúng con. Chúng con xin cảm ơn thầy!








